1.
“Chát!”

Roi trúc quét qua mang theo tiếng gió, không chút nương tay giáng thẳng lên n.g.ự.c ta.
Dù có lớp áo ngăn cách, nhưng lực đánh rất mạnh.
Ta vẫn cảm thấy đau, không nhịn được mà bật ra một tiếng kêu khẽ.

Lưu ma ma – người chuyên dạy lễ nghi cho tiểu thư khuê các – nghe thấy tiếng kêu, gương mặt già nua liền thoáng lộ vẻ bực bội trên .
“Con gái nhà danh môn, khi ra ngoài, lời nói hành động đều phải giữ thể diện. 
Chút nhẫn nại ấy mà cũng không có, còn vọng tưởng trèo lên nhà họ Phó?”

Dứt lời, một roi nữa lại vung xuống.
Lần này ta không kêu thành tiếng, nhưng hai mắt cay xè.

Ta lên tiếng phân trần: 
“Không phải trèo cao, ta và hắn vốn đã có hôn ước.”

Lưu ma ma chẳng thèm nghe, ánh mắt dừng lại trên vòng n.g.ự.c căng tròn của ta, vẻ chán ghét trên mặt gần như đọng thành thực thể.
“Con gái nhà đứng đắn, ai lại không bó ngực?
Đúng là đồ quê mùa, chỉ biết giở trò đê tiện.”

Ý trong lời chẳng gì khác ngoài tố ta cố tình không bó n.g.ự.c để quyến rũ Phó Hằng.

Nhưng ta trời sinh dáng người đầy đặn, eo thon n.g.ự.c nở, dù mỗi ngày có quấn bó đến mấy lớp thì cũng chẳng khác gì.
Chuyện thế này, vốn chẳng thể nói rõ với người ngoài.

Thế nhưng Lưu ma ma cứ lặp đi lặp lại lấy chuyện đó ra làm cớ, dù ta có muốn nhịn chuyện cho qua thì cũng dần nổi giận.

“Trời sinh thế này, sao lại trách ta?
Dù ta xuất thân hàn môn, nhưng cũng không đến lượt ma ma tuỳ tiện dùng lời cay độc để sỉ nhục!”

Lưu ma ma trừng mắt, tức đến mức mặt mày co rúm lại, những nếp nhăn cũng run rẩy:
“Được, được lắm, ta phải xem thử ngươi có thật là trời sinh như vậy không!”

Dứt lời, đôi tay khô gầy như cành củi của bà ta liền vươn tới định kéo áo ta xuống.

Lần này, ta thực sự giật mình.
Dù ngày thường Lưu ma ma có cay nghiệt đến đâu, cũng không đến mức ra tay thô bạo như vậy.
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

Dẫu sao bà ta cũng là người được cử đến để dạy dỗ khuê nữ đàng hoàng.

Thế nên, ta sững người một chút, rồi lập tức phản ứng, giằng co với bà ta.

Lúc còn nhỏ sống ở vùng thôn quê nước Thục, ta từng không ít lần bị trêu chọc chỉ vì dung mạo quá nổi bật.

Có kẻ chỉ buông lời bỡn cợt thì còn đỡ, nhưng cũng có đám tiểu tử thừa cơ giở trò sàm sỡ.
Vì thế, ta đã học quyền cước, thường xuyên đánh cho bọn chúng đến mức kêu la thê thảm.

Về sau lớn hơn, tổ phụ, tổ mẫu không cho ra ngoài nữa, ta cũng thôi không đánh lộn.

Còn Lưu ma ma – cái bà già c.h.ế.t tiệt này – tất nhiên chẳng phải đối thủ của ta.

Ta khóa tay bà ta ra sau, rồi đá mạnh một cú, khiến bà lăn xuống đất.
Bà ta lăn vài vòng, đầu đập vào cửa, đau đến mức kêu loạn lên.

Trong lòng ta giận sôi lên, chống nạnh quát:
“Còn dám nữa không hả?”

Nào ngờ, đúng lúc ấy cửa mở ra.

Phó Hằng bước vào, vừa hay trông thấy cảnh ta đứng trên cao, mặt mày dữ dằn đang quát tháo dạy dỗ một ma ma.
Mà bà già đáng thương kia thì mặt mày bầm dập, nằm lăn lộn dưới đất, kêu rên không ngớt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Sau lưng hắn còn có mấy nha hoàn và tiểu đồng đi cùng.
Vừa thấy cảnh tượng trước mắt, ai nấy đều kinh hãi nhìn nhau, vội vàng lùi xuống.

Trong phòng chỉ còn lại ba người: ta, hắn, và Lưu ma ma.

2.
Trong vở kịch, nhân vật chính thường mang nỗi oan không thể giãi bày.
Ta từng cười nhạo chuyện đó. 
Nào ngờ hôm nay, chính ta lại rơi vào cảnh ấy.

Còn chưa kịp mở miệng, Lưu ma ma đã đứng dậy, nước mắt nước mũi dàn dụa, vừa khóc vừa tố:
“Thế tử đã tận mắt chứng kiến, hẳn đã biết lão thân không hề đặt điều.
Tô cô nương không chịu nghe dạy, hành xử lỗ mãng, lão thân thật sự lực bất tòng tâm. 
Thế tử nên mời người khác giỏi giang hơn đi thôi!”

Ánh sáng ngoài hành lang hắt vào.
Phó Hằng đứng ngược sáng, sắc mặt lạnh lùng.
Hắn nhẹ nhàng an ủi mấy câu với Lưu ma ma, rồi quay sang ta, giọng nghiêm nghị:

“Còn không mau qua nhận lỗi với ma ma?
Người dạy ngươi lễ nghi chính là thầy, lại dám đánh mắng bậc trưởng bối, nàng học hành kiểu gì vậy?”

Người trong kinh vẫn hay gọi Phó Hằng là “tiên giáng trần”.
Hắn vốn lạnh lùng cao ngạo, đến cả khi tức giận cũng không hề to tiếng.
Chỉ là âm điệu lạnh lẽo ấy, cùng bóng hắn bao trùm lên ta, khiến ta nghẹt thở.

Ta thực sự không thở nổi.
Vì bó n.g.ự.c quá chặt, đến hít thở cũng phải dè chừng.
Lúc này trong lòng cuộn trào uất ức, hơi thở rối loạn, suýt nữa thì nghẹn.

“Chính bà ta ra tay kéo áo ta trước!” - Ta vừa thở dốc vừa gắng giải thích.

Phó Hằng bật cười khẩy, giọng càng thêm lạnh nhạt:
“Sao lúc nào nàng cũng nói dối?
Lưu ma ma là người mẫu thân ta đích thân lựa chọn trong số hàng trăm người, từng dạy dỗ biết bao tiểu thư thế gia, làm sao lại đi làm cái chuyện hoang đường ấy?
Huống chi… bà ta làm vậy để làm gì?”

Phải rồi, để làm gì?
Lẽ nào ta phải giải thích rằng—bà ta muốn xác minh vòng n.g.ự.c ta có phải thật hay không? Chuyện như vậy… ta không mở miệng nổi.

Cho dù ta có nói ra, Phó Hằng cũng sẽ cho rằng ta điên rồi.

Ta cắn môi, nhớ lại lúc tổ mẫu lâm chung đã nắm tay ta, căn dặn từng lời.
Bà nói, nhà họ Phó thế gia hiển hách, còn có tước vị.
Phó Hằng lại là bậc quân tử tiếng tăm vang khắp kinh thành.
Ta gả vào nhà họ Phó, nhất định sẽ có được hạnh phúc.

Chỉ là Phó gia quy củ nghiêm khắc, bà dặn ta phải thu lại tính khí, phải đoan trang hơn một chút.
Chính vì lời dặn của bà, ta mới cố gắng kiên nhẫn học lại lễ nghi, bị đánh không hoàn trả, bị mắng cũng không cãi lời.

Thế nhưng hôm nay, rõ ràng là Lưu ma ma cố tình hãm hại ta.
Càng nghĩ ta càng uất ức, nước mắt chực trào, nhìn hắn nói:
“Ngươi thật chẳng ra gì.
Sao lại không chịu tin ta?!”

Bóng người đang đứng ngược sáng khẽ động, hắn bước về phía ta.

“Vậy theo như nàng, cứ phóng túng làm càn mới là đúng?
Ta ở đây, tận mắt nhìn thấy mọi chuyện. 
Nếu có nỗi khổ, nàng có thể nói với ta.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện